Từ nhỏ chúng ta “được” đào tạo đủ thứ, nhưng cơ bản là đào tạo để chúng ta trầm trọng hoá mọi thứ, làm quá mọi thứ lên. Ví dụ xem trọng tiền, xem trọng thành tích, xem trọng thành công, xem trọng tư tưởng, xem trọng tất tần tật mọi thứ!
Khi ta xem trọng cái gì, ta sẽ bị nó điều khiển!
“Bị điều khiển” ư? Hãy yên lặng một vài phút mà cảm nhận điều đó, lẽ nào toàn bộ cuộc sống của chúng ta đang “bị điều khiển”
Thứ tệ hại nhất mà chúng ta bị lập trình đó là: xem trọng sự an toàn!
Thật là ngu ngốc xiết bao khi lao lực tích luỹ tiền bạc, tích luỹ đủ thứ và nghĩ rằng như vậy là an toàn. Nhưng bạn nghĩ xem, ngay cái ngày bạn đạt được mục tiêu của bạn thì một cơn gió thoáng qua mặt bạn. Một cơn gió thoáng qua có thể trở thành điều ngớ ngẩn nhất trong chuỗi sự kiện cuộc đời chúng ta bởi vì trên giấy chứng tử ghi: bị trúng gió!
Bạn thấy đó, chúng ta bị nhốt trong ảo tưởng về sự an toàn.
Khi bị nhốt trong ảo tưởng về sự an toàn, chúng ta không thực sự sống, chúng ta lê cuộc đời mình ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm trong sợ hãi!
Bạn đi làm, có thể lên tới nhân sự cấp cao, lương hơn 100tr/tháng ở tuổi 35, thì gần 60 tuổi bạn mới gom đủ 1 triệu đô la, lạy trời, sự an toàn là vậy đó!
Chúng ta ảo tưởng, nhưng chúng ta lại cảm thấy sự an toàn rất THẬT! Nó thật bởi vì ta đã bị lập trình trong tận sâu thẳm vô thức!
Cho nên gần như toàn bộ nhân loại đang sống ảo, mà lại tưởng thật, thế mới đau đớn!
...
Đây là nghiên cứu rất lâu năm của tôi, chúng ta hoàn toàn không phân biệt được thật ảo như chúng ta vẫn lầm tưởng. Cần một năng lượng cực lớn của tinh thần để phá vỡ rào chắn giúp chúng ta thoát ra khỏi ảo tưởng.
Ngày mà chúng ta tỉnh giấc khỏi cơn mê đó thì mới chính là ngày mà chúng ta THẬT sống!