“Ông rủ tôi hát thì tôi hát thôi. Chả buồn hỏi ngày mai mình ngủ ở đâu, mình có đồ ăn không. Ngày ấy, có một đĩa cơm tôi và ông cũng phải chia đôi vì không có tiền. Ông có rất nhiều bạn bè là đàn ông, một thời gian sau thì tôi cũng gia nhập cái nhóm bạn đàn ông ấy. Buổi tối, trong một căn phòng, mà cũng chả phải phòng đâu, vì nó ngổn ngang gạch, đá, giấy báo, vải bạt, ván ép. Mọi người cứ thế nằm lăn ra mà ngủ. Ngày ấy, người ta rất tin cậy nhau, rất tốt với nhau, rất tôn trọng nhau. Một mình tôi là đàn bà phụ nữ, nằm giữa một đám đàn ông như thế, và vẫn vô tư mà ngủ. Mình chả chấm ai trong đám bạn ông Trịnh Công Sơn mà có lẽ cũng chả ai buồn đi chấm mình. Riết rồi mình thấy mình giống đàn ông thiệt.
Một hôm, đang đói bụng quá mà chưa có tiền ăn cơm, tôi mới hỏi ông:
- Anh ơi, trong đời sống này mình cần cái gì?
Rồi ông nói ngay:
- Cần một tấm lòng.
Nghe câu trả lời tôi giãy nãy lên liền, mình nghèo chết cha, mình phải cần tiền chớ. Đi hát free mãi không mua nổi một cái áo dài, mãi không mua được một đôi giày. Tôi lại nói với ông:
- Tấm lòng ăn được không anh?
Ông Sơn, ngay cả khi ổng bực nhất, cũng không bao giờ la tôi cả. Lúc ấy ông nhẹ nhàng nói:
- Mai cứ sống với một tấm lòng đi. Hãy sống thật lòng, sống tử tế với nhau, dù chả để làm gì cả, dù chỉ để gió cuốn đi.
Lúc ấy tôi ngu lắm, tôi cũng chưa hiểu đâu. Mãi sau này, tôi mới nhận ra lời ông nói, vì lời của ông nó đã thấm vào người tôi. “Hãy sống tử tế với nhau” có lẽ là câu nói hay nhất mà tôi từng được nghe trong đời."
Link gốc: https://www.facebook.com/photo.php?fbid=2287746614656720&set=a.319913124773422&type=3
Ngày: 11/8/2019 - đăng bởi: PhuongDT