Tôi thấy mình như ngọn lau trong gió
Uống sương đêm và tắm ánh mặt trời
Bao truyền thuyết xa xăm hay nhân thế bao la diệu vợi
Theo gió thì thầm đều lướt qua tôi ...
Mỗi bình minh xôn xao chim về hót
Tôi thấy mây bay lãng đãng non ngàn
Sương khói phủ rợp thời gian bóng núi
Rừng hoa mơ sóng trắng miên man ...
Là tôi thế: thong dong, tự tại...
Tôi vi vu ở chốn trần gian...!
Thơ Hải Anh Hà
Nguồn: QuangPN - Ngày: 17/10/2016 - đăng bởi: QuangPN