Mô thức 1: Cách thông thường
B1: Xác định điều mong muốn
B2: Tìm giải pháp
B3: Hành động
B4: Điều chỉnh
Đây là phương pháp rất hiệu quả trong sản xuất, có tên gọi là PDCA (Plan - Do - Check - Audit). Mô thức này rất hiệu quả với máy móc nhưng nó thiếu phần quan trọng nhất đó là CẢM XÚC. Con người có cảm xúc, cảm xúc mới là phần quyết định.
Tiền nhiều để làm gì? để hạnh phúc! Thành công để làm gì? Để hạnh phúc! Làm việc để làm gì? Để hạnh phúc ... Hạnh phúc tại tâm, hạnh phúc là cảm xúc ... Trong quy trình chúng ta vẫn sống thiếu phần quan trọng nhất đó là cảm xúc. Vì vậy, khi đạt được mục tiêu thì người ta thấy trống rỗng, người ta vẫn thấy khổ ....
Và rồi có cải tiến: Đưa Hạnh phúc vào mục tiêu ... và mọi người tìm kiếm hạnh phúc, tìm kiếm sự bình an :-) và càng tìm thì có vẻ càng xa vời
Mô thức 2: BE-DO-HAVE đây là mô thức mọc ra
Tự nhiên không bao giờ phát triển theo mô thức 1. Cơ thể bạn đã từng là chỉ 1 tế bào! và trong tế bào gốc đó đã đầy đủ thông tin để cơ thể bạn "mọc ra" ... và chúng ta không thể tượng tượng được tại sao 1 tế báo phân hoá thành các bộ phận: não, tim, gan ... Thiên nhiên thật là kỳ diệu.
Hãy bắt đầu từ hiện tại, tại đây và bây giờ? Bạn đang cảm thấy gì? bạn mong muốn điều gì? hãy cho phép điều đó nảy nở ... cho phép "tương lai mọc ra từ hiện tại". Nếu chúng ta không hạnh phúc được trong hiện tại thì cũng không hạnh phúc ở tương lai được ... quá trình tìm kiếm chỉ kéo dài ảo tưởng. Đây là sự trì hoãn.
Khi thay đổi cách sống từ 1 sang 2 thì cuộc sống là hành trình Khám phá ... nó không phải định sẵn, không phải là máy móc, không phải là chết ... nó sống động. Tôi vẫn thấy kỳ lạ và tự hỏi: Tại sao lại thế nhỉ? ... Thiên nhiên thật kỳ lạ ... Cây cối thật kỳ lạ ... Tạo hoá thật kỳ lạ ...
(Y) KẾT
#Hành_Trình_Trở_Về_Chính_Mình giúp bạn đối diện với hiện tại và trong hiện tại có tất cả những điều bạn đang tìm kiếm.
Bản chất con người là tình yêu - nhưng một số người làm như máy và cố gắng biến mình là máy móc :-)
Ngày: 5/4/2019 - đăng bởi: PhuongDT